Tháng 9 năm 1307, trên núi Yên Tử, Thượng Hoàng Trần Nhân Tôn của
nước Đại Việt được tin vua của nước Chiêm Thành là Chế Mân đã qua đời.
Khi biết tin này, ngài bồn chồn lo lắng cho người con gái yêu của mình
là công chúa Huyền Trân. Ngài biết rằng theo phong tục của người Chiêm
Thành, khi vị vua của họ chết, các vị đương kim hoàng hậu cùng cung phi
đều phải bị giết chết theo vị vua vừa bị chết. Mặc dù đang tu hành trên
núi Yên Tử, tâm thần của ngài lúc nào cũng bất định không còn bình tĩnh
để đi hành thiền như mọi ngày nữa.
Ngài tự trách mình, năm xưa vì muốn giữ gìn hòa bình ở biên giới phía
Nam và mở rộng bờ cỏi của nước Đại Việt, mà ngài đã gả con gái yêu quí
của mình cho vua Chế Mân của nước Chiêm Thành. Để tạ ân sâu này, vua Chế
Mân đã dâng hai Châu, Ô và Lý, làm quà sính lễ.
Công chúa Huyền Trân, mặc dù không muốn xa nhà để về làm hoàng hậu của
một nước mà lúc bấy giờ đối với Đại Việt vẫn được xem là một mọi rợ,
nhưng đã vì đất nước và con dân của nước Đại Việt, mà đành hy sinh thân
mình, cùng một người hầu gái thân cận gạt nước mắt xuống phía nam làm vợ
vua Chế Mân.
Sau nhiều ngày suy nghĩ, Thượng Hoàng gởi một phong thư ngắn về thành
Thăng Long cho Vua Trần Anh Tôn với một dòng chữ ngắn ngủi "Con hãy tìm
cách cứu em".
Được lịnh cha, vua Trần Anh Tôn liền phái ngay một vị tướng tuổi trẻ mà
tài ba của mình là tướng Trần Khắc Chung manh danh phúng điếu sang Chiêm
Thành để tìm cách cứu công chúa Huyền Trân về nước.
Từ Thăng Long sang thành Đồ Bàn, Tướng Trần Khắc Chung dùng thuyền đi
phải mất 7 ngày mới tới nơi. Lúc tới nơi chỉ còn ba ngày để làm lễ chôn
cất cho vua Chế Mân.
Sau khi triều kiến bá quan của triều đình Chiêm Thành. Họ liền giữ ngay
phái đoàn của nước Đại Việt trong nhà khách và có quan quân canh gác cẩn
mật vì sợ phái đoàn có ý cứu công chúa Huyền Trân.
Đến nơi nước người, lạ nước lạ cái, tướng Trần Khắc Chung nghĩ mải cũng
không tìm được cách nào để mà giải thoát cho người công chúa của mình.
Cuối cùng chàng ta chỉ còn biết cách là đòi gặp cho được công chúa để
nhận tội bất tài của mình và nhắn lời yêu thương của hoàng gia gởi gắm.
Với ý đó tướng Trần Khắc Chung trách tội lễ quan của nước Chiêm Thành
không tôn trọng phái đoàn Đại Việt vì không cho nhắn lời của vua nước
Đại Việt cho công chúa trước khi nàng bị đem ra tế đài. Để tránh xung
đột, cuối cùng lễ quan của nước Chiêm Thành cũng đồng ý cho duy nhất một
mình tướng Trần Khắc Chung được gặp mặt công chúa.
Biết rằng để phái đoàn tùy tùng ở lại nhà khách cũng không làm gì được,
tướng Trần Khắc Chung liền phái đoàn tùy tùng hãy trở về thuyền, phô
trương thanh thế ở thuyền đó rồi bí mật chuẩn bị chiếm một thuyền khác
và sẵn sàng đợi lịnh của chàng.
Sau khi phân phó xong, chàng hiên ngang một mình một ngựa đi vào cấm
cung của triều đình Chiêm Thành. Ở mọi nơi mọi nghách đều được canh
phòng cẩn thận. Từ cổng cấm thành đến Tây Cung, nơi công chúa đang ở, là
một vườn hoa đào rộng lớn. Hai bên đường đi mặc dù không có ai, nhưng
các tường thành bao bọc đều có đầy dãy lính gác đứng canh.
Một mình một ngựa, tướng Trần Khắc chung ung dung thúc ngựa đi vào. Tới
cửa Đông cung, một cô tỳ nữ ra đón chào, rồi dẫn chàng vào chính đường
đứng đợi công chúa.
Khi tới đứng ngay giữa chính đường, chàng chấp hai tay lại nâng ngang
mày rồi cúi đầu đướng đợi. Trước chàng 3 thước là một cái đài cao ngang
đầu của chàng. Trên đó là một chiếc ghế to bao bọc bằng vải nhung. Sau
ghế là màng cửa, che lối vào hậu điện. Chung quanh căn điện là các nàng
tỳ nữ đứng canh.
Chỉ một lúc sau thì chàng đã nghe được tiếng sột soạt ở trên đài cao rồi
một giọng nói nhẹ nhàng của thành Thăng Long được cất lên giữa cung
điện của hoàng cung Chiêm Thành.
- Thiếp xin được chào tướng quân. Xin tướng quân hãy miển lễ
Khi nghe được tiếng Việt giữa đất người xa lạ mà lại là giọng nói ngọt
ngào kiêu sa của kinh thành Thăng Long, tướng quân Trần Khắc Chung cảm
thấy ấm áp trong lòng.
Kính cẩn chàng cúi đầu xuống xá công chúa một
xá rồi từ từ ngẩn đầu lên. Khi đôi mắt vừa chạm được khuôn mặt của công
chúa, chàng bàng hoàng qụy xuống.
Không phải chàng qụy xuống để chào mà vì sắc đẹp của công chúa làm các
khủy tay chân của chàng hoàn toàn bủn rủn không đứng dậy được. Công chúa
mặc một áo màu vàng khá rộng cắt ngang bụng. Phía dưới lại là một chiếc
váy may chật, cũng màu vàng bó sát vào bộ mông tròn trịa và đôi chân
dài thuôn thuột của nàng. Nàng đang ngồi thẳng người trên ghế. Mắt nhìn
đắm đuối vào đôi mắt say mê của chàng tướng quân oai phong đang qùi dưới
bệ ngồi của nàng.
Từ dưới chàng say mê nhìn lên khuôn mặt nhỏ nhắn kiêu sa của cô công
chúa nước Đại Việt. Tóc nàng được cắt ngắn và chải thẳng xuống, chỉ
ngang theo khuôn mặt để lộ nguyên một ngấn cổ dài trắng trẻo và đầy đặn.
Trên đó là một băng dây chuyền bằng vàng ôm gọn theo ngấn cổ phía dưới.
Tướng quân quên hẳn rằng mình đang ở trong đại điện của vua Chiêm Thành.
Chàng đắm đuối nhìn lên, mang theo cả tâm hồn của mình mà hôn lên trên
đôi mắt to tròn của nàng. Chàng muốn ngốn nghiến lên trên chiếc mũi
thẳng đó rồi mơn trớn trên đôi môi đầy đặn khiêu gợi phía dưới. Tuy thân
mình của chàng đang ở dưới bục. Đôi mắt của chàng đã bay lên trên ngấn
cổ của cô công chúa mà hít hà mùi vị đàn bà từ làn da trắng bóc của công
chúa. Tâm hồn của tướng quân đã ngây ngất như say.
Từ trên cao công chúa hạnh phúc nhận lấy tình cảm từ chàng trai hào hùng
của đất Việt. Nàng để cho chàng một thời gian để ngắm rồi nhẹ nhàng hỏi
chàng về tình hình gia đình tại Đại Việt. Chàng chỉ biết như máy mà trả
lời, đôi mắt không lúc nào rời khỏi khuôn mặt kiều diễm của công chúa.
Nói chuyện được một lát, nàng chuyển sang dùng đặc âm của vùng Thiên
Trường, nơi phát xuất của dòng họ nhà Trần.
- Xin chàng đừng ngạc nhiên khi thiếp nói giọng Thiên Trường nhé. Cô gái
đứng sau thiếp được lịnh của hoàng gia Chiêm Thành để theo dỏi những gì
thiếp nói. Cô ta chỉ quen nghe giọng Thanh Hoá thôi, cho nên thiếp có
thể nói chuyện kiểu này để tránh cho cô ta biết được những điều thiếp
sắp kể cho chàng nghe đây. Thiếp mong chàng có thể cứu được thiếp. Thiếp
nguyện sẽ đem hết tất cả tính mạng của thiếp để trao cho chàng.
Cảm kích vì được người công chúa tin tưởng. Tướng quân hăng hái trả lời :
- Xin công chúa hãy an tâm. Thần xin nguyện đem hết khả năng của mình ra
để phục vụ công chúa. Thần chỉ trở về Đại Việt khi có công chúa đi
cùng. Nếu không thần xin chết tại đây để đền ơn nước.
Trong mắt công chúa ánh lên một niềm lạc quan và phấn khởi, công chúa
nói tiếp bằng một giọng đều đều như thăm hỏi để đánh lạc hướng của cô
gái đứng sau lưng.
- Thiếp xin kể cho chàng biết những gì sẽ xảy ra. Hy vọng chàng theo
những tin tức này mà liệu kế hành động. Hai hôm sau sẽ là ngày đám tang
của vua Chế Mân. Sau khi chôn cất ngài rồi thì thiếp và các vị cung phi
sẽ được cho uống thuốc độc trước khi hỏa tán theo thi thể của vua Chế
Mân. Trước đó một ngày, thiếp và các cung phi phải bị cô lập mỗi người
trong một hang động nhỏ gần tế đài để tịnh tâm. Thiếp sẽ vào hang đá
được trang hoàng lộng lẫy nhất. Trước khi tịnh tâm các cung phi và thiếp
đều không được ăn uống gì hết và phải tắm rửa tinh kiết để chuẩn bị cho
buổi lễ ngày hôm sau. Lúc nào chung quanh thiếp cũng có người canh giữ
cho đến lúc thiếp bước vào lễ tịnh tâm. Lúc đó trong hang đá sẽ chỉ có
một mình thiếp mà thôi, tuy nhiên trước hang động sẽ được canh giữ cẩn
mật bởi một đoàn cấm cung tinh nhuệ của nước
Chiêm Thành.
Ngừng một lát, nàng hơi có vẻ ngập ngừng. Hai tay xoắn vào nhau như phân vân. Hít mạnh một hơi dài vào phổi rồi nàng nói tiếp :
- Thiếp biết chàng mới từ bên Đại Việt sang đây cho nên không biết được
đường đi trong cấm thành này. Vì lúc nào cũng có người canh gác cho nên
thiếp không biết làm cách nào để đưa cho chàng một tấm bản đồ. Tuy
nhiên, thiếp đã bạo gan dùng son để vẽ một bản đồ đơn sơ trên da bụng
của thiếp. Hôm nay thiếp cố ý không mặc áo lót gì hết và lại mặt áo rộng
ở ngoài để tướng quân có thể đứng dưới mà nhìn lên được. Mong tướng
quân hãy ráng nhìn và nhớ cho kỹ nhìn gì chàng sẽ thấy trên da bụng của
thiếp.
Nói xong nàng từ từ đứng dậy rồi bước tới một bước đằng trước. Ở bên
dưới chàng chắp tay lại rồi từ từ đứng lên và cũng bước một bước về phía
đài cao. Có lẽ công chúa đã sắp đặt trước, phía dưới chân công chúa là
những mảnh áo giáp bằng đồng được đánh bóng loáng, để chênh chếch đang
phản chiếu ánh sáng của đèn cầy và mặt trời ở ngoài chiếu lên trên.
Những tia sáng phản chiếu này đang len lỏi ở phía dưới của tà áo rộng và
soi sáng rõ ràng là da bụng mịn màng trắng gợi cảm của nàng công chúa
đất Việt.
Trước cảnh này, chàng tướng quân cảm thấy bủn rủn chân tay lần nữa. Từ
trước đến nay, chuyên xông pha ra chiến trận, chàng chỉ thấy máu và gươm
giáo chứ chưa từng được trông thấy một toà thiên thiên gợi cảm đang
trình bày lộ liễu trước cặp mắt của chàng như vậy.
Từ dưới nhìn lên, chàng trông thấy rõ hai bầu nhũ hoa to và căng tròn
đang phập phồng lên xuống theo nhịp thở hổn hển của nàng công chúa. Bên
dưới vú trái của công chúa, chàng thấy mờ mờ hai chữ "lễ đài" được vẽ mờ
lên trên một hình xâm một trái tim đang nhỏ máu. Bên vú phải có một chữ
một là "Đông". Một đường vẽ mờ mờ chạy dài từ giữa hai bầu vú bầu bĩnh
đi dọc xuống phía bụng trên rồi cắt ngang ngay giữa bụng đi về hướng
phải của cái eo thon nhỏ của nàng. Ở chỗ đường vẽ cắt ngang, chàng thấy
có một hình vẽ hoa đào đỏ nét. Trên hình cánh hoa là hàng chữ mờ "Đào
viên". Dưới hình hoa, trên làn da mềm mại, trắng bóc là một mũi tên chỉ
ngay vào lỗ rún sâu thăm thẳm của nàng. Ở cuối mũi tên là hai chữ "Đông
Cung".
Mặc dầu chàng đã hiểu ý, nhưng vẫn quyến luyến, không muốn rời mắt khỏi
vùng bụng đầy quyến rũ nà
y. Nhưng xung quanh, không gian đầy sát
khí, trách nhiệm cứu công chúa còn văng vẳng trong tim. Cực chẳng đã,
chàng đành phải ngửng đầu nhìn lên vào ánh mắt của công chúa.
Biết chàng đã hiểu ý, công chúa gật nhẹ đầu một cái rồi tha thướt quay
người đi vào cửa sau chiếc ghế ngồi để vào hậu điện, để lại một niềm
tiếc nuối khôn nguôi nơi người tướng trẻ của đất Việt.
Sau khi công chúa khuất bóng dáng sau tấm màn Tướng Trần Khắc Chung biết
rằng đã đến lúc chàng cũng phải đi. Chàng chấp tay lên, chào các tỳ nữ
đứng chung quanh điện rồi bước mình ra cửa. Nơi cửa, ngựa của chàng đã
đứng đó chờ sẳn. Chàng ung dung leo lên rồi gò ngựa chầm chậm đi ra phía
cổng thành.
Đi theo chàng không có ai theo hộ tống. Nhưng từ trên tường thành, cấm
quân của Chiêm Thành đang quan sát chàng một cách cẩn mật. Từ trên cao
nhìn xuống, các cấm quân thấy người và ngựa của tướng Đại Việt vẫn đi từ
từ qua vườn đào. Qua một lùm cây rậm rạp, người và ngựa của tướng Đại
Việt mất dạng một lúc khá lâu. Hơi nóng lòng, các cấm quân định cho
người xuống kiểm soát thì họ lại thấy được bóng dáng của chàng tiếp tục
ung dung đi về hướng cổng thành.
Từ xa, cấm quân giữ cửa đã đợi chàng khá lâu. Ngoài cửa là một đội vệ
binh đang chờ chàng ra để hộ tống chàng về nhà khách. Lúc người và ngựa
đến gần cổng cấm thành thì quân lính bắt đầu cảm thấy sinh nghi. Từ xa,
họ vẫn thấy người và ngựa còn đó. Nhưng người thì thấy ngồi không được
vững, cứ xiêu qua vẹo lại. Sinh nghi, cấm quân giữ thành liền chạy tới
kiểm soát. Khi họ đã nhận rõ được người và ngựa thì họ liền hoảng hốt la
lên báo động.
Trên lưng ngựa, lúc này chỉ còn lại bộ áo giáp được buộc lại bằng những
mảnh vải xé ra từ một bộ áo quần. Chỉ trong vòng một thời gian ngắn,
toàn thể cấm quân của kinh thành được lịnh báo động toàn diện. Họ chia
người ra từng tốp nhỏ để lùng xục khắp nơi. Ngoài thành thì đội vệ quân
cũng được lịnh bao vây và bắt giữ phái đoàn phúng điếu của nước Đại
Việt. Tuy nhiên, khi tới nơi thì vệ binh cũng chỉ thấy một chiếc thuyền
đầy cả dân ăn mày đang ăn uống cười giỡn phả phê, nhưng không hề thấy
bóng dáng một người dân Việt nào cả.
Khắp kinh thành náo loạn vì sự lùng sục tìm kiếm của đoàn vệ binh. Tuy
người kiếm thì khá đông nhưng tung tích của tướng Đại Việt cùng đoàn tùy
tùng thì vẫn biệt tăm biệt tích.
Ngày hôm sau, tuy kinh thành Đồ Bàn vẫn nằm trong tình trạng báo động,
lễ tịnh tâm dành cho hoàng hậu và cung phi của vị vua vừa chết vẫn được
diễn ra theo sự sắp đặt từ trước.
Trước ngày tịnh tâm, hoàng hậu và các cung phi cùng nhau ăn uống một bữa
ăn đầy đủ sơn hào mỷ vị. Sau đó thì các nàng đi ngủ dưới sự canh phòng
cẩn mật của đội cấm quân được tăng cường thêm với đội thị vệ của các
vương gia trong thành. Sáng ra, khi mặt trời vừa mọc thì các nàng theo
chân các vị đạo sỉ ra tế đài làm lễ tế cáo trời đất. Đến đúng trưa thì
buổi lễ hoàn mản.
Công chúa Huyền Trân được sự nâng đỡ của một người tỳ nữ và sự hộ tống
của một đoàn cấm cung đi về hướng hang đá, được trưng bày một cách trang
trọng dành riêng cho hoàng hậu của nước Chiêm Thành. Trái lại trong
hang đá thì lại hoàn toàn không có trang trí gì cả.
Trong hang, ở ngay giữa thì có một bồn tắm lớn chứa đầy sữa tươi trắng
đục, dùng để cho công chúa tắm rửa trước khi tịnh thân. Đối diện cửa
hang là một bàn thờ bằng đá. Trên bàn thờ chỉ có hai ngọn đèn leo lắt và
một hình tượng nửa người nửa voi. Dưới bàn thờ chỉ có một bồ đoàn nhỏ.
Vào trong hang đá chỉ có một mình công chúa Huyền trân và người tỳ nữ có
nhiệm vụ giúp nàng tắm rửa.
Sau khi giúp công chúa tắm rửa xong người tỳ nữ cũng phải rời hang đá
chỉ để một mình công chúa ở lại để tịnh tâm mà thôi. Lúc vào đến trong
hang đá thì công chúa Huyền Trân cảm thấy lo lắng và thất vọng. Nàng đã
biết tin dũng tướng Trần Khắc Chung đã đột nhiên mất tích. Nhưng đến nay
thì chàng còn sống hay là chết thì nàng cũng không được biết. Nàng chỉ
còn lại một ngày duy nhất mà thôi. Ngày mai nàng sẽ bị ép uống thuốc độc
để mà chết. Mà từ bây giờ cho đến lúc bị ép uống thuốc độc, nàng sẽ
không được gặp mặt một ai. Làm sao mà nàng có thể kêu gọi kiếm người để
cứu nàng bây giờ.
Ủ rủ nàng để cô tỳ nữ tự ý cởi bỏ xiêm y của nàng ra mà không để ý rằng
nét xúc cảm đang hiện rõ trên đồi mắt của người tỳ nữ này. Cô này trước
đây chỉ phục vụ ở ngoài phòng khách chứ không phải thân cận thường ngày
với công chúa. Hôm nay để tránh cho công chúa có một sự giúp đỡ nào để
trốn thoát, hoàng gia Chiêm Thành đã phái cô ta vào giúp cho công chúa
trong ngày cuối cùng. Nhưng cả hoàng gia Chiêm Thành và công chúa đều
không ngờ rằng nàng tỳ nữ này từ trước đến giờ lúc nào cũng ngưỡng mộ
công chúa với một tình cảm đặc biệt.
Hàng ngày, nàng chỉ biết ngắm dáng nét thướt tha của công chúa từ xa mà
mơ mộng chứ không bao giờ tưởng tượng được rằng hôm nay, nàng lại có dịp
được tắm rửa cho công chúa. Nàng hồi hộp quá, bóng hình hàng đêm nàng
tưởng đến hiện nay đang đứng trước mặt nàng đây, đẹp lộng lẩy hơn, da
thịt tươi mát trắng trẻo hơn, mùi thơm hương ngát quyến rũ hơn những gì
mà nàng đã mơ mộng rất nhiều.
Hai tay run run, nàng từ từ cởi áo ngoài của công chúa ra và say mê nhìn
vào đôi cánh tay nõn nà của công chúa. Hơi ngạc nhiên khi thấy một hình
xâm của một con ốc sên nhỏ màu xanh nổi bật trên cánh tay trắng mỡ
màng. Không nhịn được nàng đưa tay lên vuốt ve theo cánh tay dài mềm mại
của công chúa. Tưởng nàng ta thắc mắc về hình xâm con ốc sên, công chúa
cười buồn giải thích :
- Ta muốn nó nhắc nhở cho ta rằng làm việc gì cũng phải từ từ suy nghĩ cho kỹ trước khi quyết định một điều gì đó.